Cái cười, cái hài, cái tiếu-lâm, từ đâu mà ra? Loài vật nào cũng biết gào rú khi đau-đớn giãy-giụa, nhưng chỉ con người là động-vật duy nhất biết cười. Có thể nói không ngoa, biết cười, dù là cười mỉm, cười bẽn-lẽn, cười chữa thẹn, hay cười giòn, cười phá, cười khanh-khách, cười sằng-sặc, đều là những biểu-hiện độc-đáo nhất của nhân-tính muôn thuở. Các nhà tâm-lý-học và xã-hội-học đã tìm mọi cách để khám-phá ra định-nghĩa: thế nào là tính gây cười? Bao giờ thì con người mở miệng hoặc nhăn răng ra mà cười? Chưa câu trả lời nào thoả đáng cả. Liệu âm-nhạc có thể giúp chúng ta chiêm-nghiệm thử thêm và soi sáng hơn đôi chút về cái cười của loài người chúng ta hay không?